题 tí 吴 wú 郎 láng 中 zhōng 温 wēn 叔 shū 山 shān 房 fáng - - 谢 xiè 榛 zhēn
早 zǎo 辞 cí 京 jīng 国 guó 风 fēng 尘 chén 倦 juàn , , 为 wèi 爱 ài 山 shān 房 fáng 泉 quán 壑 hè 重 zhòng 。 。
移 yí 榻 tà 夜 yè 深 shēn 垂 chuí 万 wàn 象 xiàng , , 登 dēng 台 tái 秋 qiū 迥 jiǒng 出 chū 千 qiān 峰 fēng 。 。
独 dú 蹲 dūn 斑 bān 虎 hǔ 云 yún 边 biān 石 shí , , 半 bàn 隐 yǐn 苍 cāng 龙 lóng 雪 xuě 后 hòu 松 sōng 。 。
灯 dēng 下 xià 思 sī 君 jūn 见 jiàn 奇 qí 绝 jué , , 忽 hū 惊 jīng 春 chūn 梦 mèng 戍 shù 楼 lóu 钟 zhōng 。 。
题吴郎中温叔山房。明代。谢榛。早辞京国风尘倦,为爱山房泉壑重。 移榻夜深垂万象,登台秋迥出千峰。 独蹲斑虎云边石,半隐苍龙雪后松。 灯下思君见奇绝,忽惊春梦戍楼钟。