留 liú 别 bié 即 jí 兄 xiōng - - 释 shì 今 jīn 无 wú
哭 kū 罢 bà 穷 qióng 途 tú 笑 xiào 步 bù 兵 bīng , , 秋 qiū 山 shān 病 bìng 叶 yè 一 yī 身 shēn 轻 qīng 。 。
木 mù 瓢 piáo 潦 liáo 倒 dǎo 人 rén 烟 yān 饭 fàn , , 竹 zhú 笠 lì 萧 xiāo 条 tiáo 塞 sāi 雪 xuě 声 shēng 。 。
去 qù 住 zhù 每 měi 怜 lián 予 yǔ 有 yǒu 恨 hèn , , 别 bié 离 lí 愈 yù 爱 ài 汝 rǔ 无 wú 情 qíng 。 。
感 gǎn 公 gōng 古 gǔ 亦 yì 怀 huái 冰 bīng 者 zhě , , 大 dà 法 fǎ 依 yī 然 rán 属 shǔ 老 lǎo 成 chéng 。 。
留别即兄。明代。释今无。哭罢穷途笑步兵,秋山病叶一身轻。 木瓢潦倒人烟饭,竹笠萧条塞雪声。 去住每怜予有恨,别离愈爱汝无情。 感公古亦怀冰者,大法依然属老成。