闲 xián 行 xíng 偶 ǒu 兴 xìng - - 释 shì 通 tōng 炯 jiǒng
潮 cháo 回 huí 两 liǎng 岸 àn 水 shuǐ 为 wèi 天 tiān , , 散 sàn 步 bù 长 cháng 堤 dī 思 sī 渺 miǎo 然 rán 。 。
幽 yōu 渚 zhǔ 自 zì 留 liú 孤 gū 鹤 hè 迹 jī , , 短 duǎn 蓑 suō 尝 cháng 恋 liàn 白 bái 鸥 ōu 眠 mián 。 。
山 shān 中 zhōng 共 gòng 喜 xǐ 能 néng 逃 táo 病 bìng , , 世 shì 上 shàng 谁 shuí 为 wèi 未 wèi 了 liǎo 缘 yuán 。 。
几 jǐ 度 dù 踏 tà 残 cán 双 shuāng 不 bù 借 jiè , , 任 rèn 教 jiào 人 rén 笑 xiào 懒 lǎn 残 cán 禅 chán 。 。
闲行偶兴。明代。释通炯。潮回两岸水为天,散步长堤思渺然。 幽渚自留孤鹤迹,短蓑尝恋白鸥眠。 山中共喜能逃病,世上谁为未了缘。 几度踏残双不借,任教人笑懒残禅。