和 hé 陆 lù 时 shí 敏 mǐn 客 kè 中 zhōng 写 xiě 怀 huái - - 顾 gù 清 qīng
蜉 fú 蝣 yóu 岂 qǐ 见 jiàn 海 hǎi 成 chéng 尘 chén , , 尺 chǐ 蠖 huò 宁 níng 知 zhī 屈 qū 是 shì 伸 shēn 。 。
自 zì 古 gǔ 风 fēng 花 huā 暂 zàn 时 shí 好 hǎo , , 由 yóu 来 lái 傀 kuǐ 儡 lěi 几 jǐ 曾 céng 真 zhēn 。 。
道 dào 途 tú 信 xìn 我 wǒ 从 cóng 桥 qiáo 便 biàn , , 功 gōng 业 yè 从 cóng 他 tā 览 lǎn 镜 jìng 频 pín 。 。
幸 xìng 有 yǒu 一 yī 觞 shāng 堪 kān 对 duì 举 jǔ , , 不 bù 须 xū 遥 yáo 羡 xiàn 隔 gé 江 jiāng 春 chūn 。 。
和陆时敏客中写怀。明代。顾清。蜉蝣岂见海成尘,尺蠖宁知屈是伸。 自古风花暂时好,由来傀儡几曾真。 道途信我从桥便,功业从他览镜频。 幸有一觞堪对举,不须遥羡隔江春。