登 dēng 天 tiān 峰 fēng - - 庞 páng 一 yī 德 dé
为 wèi 揽 lǎn 西 xī 樵 qiáo 胜 shèng , , 天 tiān 峰 fēng 俯 fǔ 仰 yǎng 间 jiān 。 。
流 liú 泉 quán 分 fēn 洞 dòng 府 fǔ , , 境 jìng 界 jiè 出 chū 尘 chén 寰 huán 。 。
谷 gǔ 口 kǒu 多 duō 松 sōng 桂 guì , , 幽 yōu 人 rén 时 shí 往 wǎng 还 huán 。 。
散 sàn 怀 huái 殊 shū 可 kě 适 shì , , 心 xīn 与 yǔ 白 bái 云 yún 闲 xián 。 。
登天峰。明代。庞一德。为揽西樵胜,天峰俯仰间。 流泉分洞府,境界出尘寰。 谷口多松桂,幽人时往还。 散怀殊可适,心与白云闲。