次 cì 韵 yùn 虎 hǔ 丘 qiū - - 释 shì 妙 miào 声 shēng
有 yǒu 客 kè 题 tí 诗 shī 海 hǎi 涌 yǒng 峰 fēng , , 高 gāo 怀 huái 渺 miǎo 渺 miǎo 托 tuō 冥 míng 鸿 hóng 。 。
勾 gōu 吴 wú 伯 bó 业 yè 荒 huāng 烟 yān 外 wài , , 梵 fàn 塔 tǎ 觚 gū 棱 léng 杳 yǎo 霭 ǎi 中 zhōng 。 。
石 shí 坐 zuò 千 qiān 人 rén 庭 tíng 可 kě 月 yuè , , 剑 jiàn 埋 mái 三 sān 尺 chǐ 水 shuǐ 还 hái 风 fēng 。 。
目 mù 前 qián 无 wú 限 xiàn 登 dēng 临 lín 意 yì , , 古 gǔ 木 mù 苍 cāng 藤 téng 叫 jiào 郭 guō 公 gōng 。 。
次韵虎丘。明代。释妙声。有客题诗海涌峰,高怀渺渺托冥鸿。 勾吴伯业荒烟外,梵塔觚棱杳霭中。 石坐千人庭可月,剑埋三尺水还风。 目前无限登临意,古木苍藤叫郭公。