遥 yáo 哭 kū 丁 dīng 善 shàn 甫 fǔ 梁 liáng 渐 jiàn 子 zi - - 释 shì 函 hán 可 kě
几 jǐ 回 huí 三 sān 笑 xiào 度 dù 溪 xī 风 fēng , , 话 huà 尽 jǐn 仙 xiān 羊 yáng 恨 hèn 转 zhuǎn 蓬 péng 。 。
桂 guì 树 shù 折 zhé 残 cán 天 tiān 地 dì 老 lǎo , , 花 huā 砖 zhuān 踏 tà 碎 suì 水 shuǐ 云 yún 空 kōng 。 。
幸 xìng 将 jiāng 短 duǎn 发 fā 皈 guī 黄 huáng 面 miàn , , 定 dìng 有 yǒu 遗 yí 文 wén 化 huà 白 bái 虹 hóng 。 。
狮 shī 子 zi 独 dú 怜 lián 头 tóu 尚 shàng 在 zài , , 雁 yàn 声 shēng 愁 chóu 断 duàn 大 dà 关 guān 东 dōng 。 。
遥哭丁善甫梁渐子。明代。释函可。几回三笑度溪风,话尽仙羊恨转蓬。 桂树折残天地老,花砖踏碎水云空。 幸将短发皈黄面,定有遗文化白虹。 狮子独怜头尚在,雁声愁断大关东。