秋 qiū 至 zhì 亭 tíng 上 shàng - - 顾 gù 璘 lín
关 guān 心 xīn 唯 wéi 碧 bì 树 shù , , 豁 huō 目 mù 更 gèng 苍 cāng 岑 cén 。 。
雨 yǔ 喜 xǐ 蜻 qīng 蜓 tíng 出 chū , , 秋 qiū 惊 jīng 蟋 xī 蟀 shuài 吟 yín 。 。
狂 kuáng 歌 gē 穿 chuān 竹 zhú 响 xiǎng , , 瘦 shòu 影 yǐng 照 zhào 池 chí 深 shēn 。 。
岂 qǐ 好 hǎo 逃 táo 城 chéng 市 shì , , 喧 xuān 嚣 xiāo 自 zì 不 bù 禁 jīn 。 。
秋至亭上。明代。顾璘。关心唯碧树,豁目更苍岑。 雨喜蜻蜓出,秋惊蟋蟀吟。 狂歌穿竹响,瘦影照池深。 岂好逃城市,喧嚣自不禁。