和 hé 罗 luó 女 nǚ 文 wén 悼 dào 妾 qiè 二 èr 首 shǒu - - 顾 gù 璘 lín
水 shuǐ 榭 xiè 花 huā 台 tái 失 shī 旧 jiù 踪 zōng , , 新 xīn 秋 qiū 风 fēng 雨 yǔ 罢 bà 芙 fú 蓉 róng 。 。
也 yě 知 zhī 尤 yóu 物 wù 终 zhōng 先 xiān 坏 huài , , 恨 hèn 杀 shā 倾 qīng 城 chéng 不 bù 再 zài 逢 féng 。 。
堕 duò 泪 lèi 难 nán 禁 jìn 团 tuán 扇 shàn 赋 fù , , 埋 mái 愁 chóu 空 kōng 起 qǐ 若 ruò 堂 táng 封 fēng 。 。
魂 hún 归 guī 莫 mò 向 xiàng 家 jiā 乡 xiāng 去 qù , , 楚 chǔ 水 shuǐ 淮 huái 山 shān 一 yī 万 wàn 重 zhòng 。 。
和罗女文悼妾二首。明代。顾璘。水榭花台失旧踪,新秋风雨罢芙蓉。 也知尤物终先坏,恨杀倾城不再逢。 堕泪难禁团扇赋,埋愁空起若堂封。 魂归莫向家乡去,楚水淮山一万重。