次 cì 韵 yùn 和 hé 人 rén 古 gǔ 松 sōng - - 王 wáng 令 lìng
直 zhí 枝 zhī 难 nán 立 lì 鸟 niǎo 徘 pái 徊 huái , , 地 dì 瘦 shòu 根 gēn 孤 gū 碍 ài 石 shí 回 huí 。 。
山 shān 野 yě 不 bù 逢 féng 终 zhōng 更 gēng 老 lǎo , , 闾 lǘ 阎 yán 无 wú 用 yòng 始 shǐ 为 wèi 材 cái 。 。
更 gèng 无 wú 匠 jiàng 伯 bó 身 shēn 尝 cháng 过 guò , , 只 zhǐ 有 yǒu 幽 yōu 人 rén 眼 yǎn 暂 zàn 开 kāi 。 。
谁 shuí 与 yǔ 东 dōng 风 fēng 记 jì 霜 shuāng 雪 xuě , , 争 zhēng 令 lìng 平 píng 地 dì 肯 kěn 栽 zāi 培 péi 。 。
次韵和人古松。宋代。王令。直枝难立鸟徘徊,地瘦根孤碍石回。 山野不逢终更老,闾阎无用始为材。 更无匠伯身尝过,只有幽人眼暂开。 谁与东风记霜雪,争令平地肯栽培。