自 zì 知 zhī - - 丘 qiū 葵 kuí
古 gǔ 寺 sì 栖 qī 身 shēn 又 yòu 两 liǎng 期 qī , , 西 xī 风 fēng 吹 chuī 我 wǒ 鬓 bìn 成 chéng 丝 sī 。 。
俗 sú 儿 ér 往 wǎng 往 wǎng 貌 mào 相 xiāng 敬 jìng , , 吾 wú 道 dào 悠 yōu 悠 yōu 心 xīn 自 zì 知 zhī 。 。
尽 jǐn 去 qù 皮 pí 毛 máo 方 fāng 是 shì 学 xué , , 若 ruò 无 wú 情 qíng 性 xìng 定 dìng 非 fēi 诗 shī 。 。
可 kě 怜 lián 千 qiān 载 zǎi 相 xiāng 传 chuán 授 shòu , , 只 zhǐ 为 wèi 秦 qín 人 rén 煨 wēi 烬 jìn 遗 yí 。 。
自知。宋代。丘葵。古寺栖身又两期,西风吹我鬓成丝。 俗儿往往貌相敬,吾道悠悠心自知。 尽去皮毛方是学,若无情性定非诗。 可怜千载相传授,只为秦人煨烬遗。