出 chū 古 gǔ 北 běi 口 kǒu - - 永 yǒng 珹 chéng
放 fàng 晴 qíng 真 zhēn 欲 yù 谢 xiè 山 shān 灵 líng , , 清 qīng 浅 qiǎn 潮 cháo 河 hé 策 cè 马 mǎ 经 jīng 。 。
流 liú 水 shuǐ 无 wú 情 qíng 吞 tūn 旧 jiù 堞 dié , , 危 wēi 峦 luán 因 yīn 势 shì 起 qǐ 孤 gū 亭 tíng 。 。
沙 shā 留 liú 平 píng 碛 qì 惟 wéi 添 tiān 白 bái , , 烟 yān 带 dài 荒 huāng 村 cūn 未 wèi 断 duàn 青 qīng 。 。
何 hé 必 bì 防 fáng 秋 qiū 分 fèn 内 nèi 外 wài , , 嬴 yíng 秦 qín 终 zhōng 是 shì 小 xiǎo 朝 cháo 廷 tíng 。 。
出古北口。清代。永珹。放晴真欲谢山灵,清浅潮河策马经。 流水无情吞旧堞,危峦因势起孤亭。 沙留平碛惟添白,烟带荒村未断青。 何必防秋分内外,嬴秦终是小朝廷。