重 zhòng 和 hé 阮 ruǎn 亭 tíng 迷 mí 楼 lóu 怀 huái 古 gǔ 其 qí 一 yī - - 吴 wú 绮 qǐ
当 dāng 年 nián 清 qīng 夜 yè 记 jì 宸 chén 游 yóu , , 劫 jié 火 huǒ 惟 wéi 存 cún 莽 mǎng 一 yī 丘 qiū 。 。
作 zuò 赋 fù 词 cí 人 rén 空 kōng 雪 xuě 涕 tì , , 吹 chuī 箫 xiāo 天 tiān 子 zǐ 自 zì 风 fēng 流 liú 。 。
旃 zhān 檀 tán 有 yǒu 法 fǎ 长 zhǎng 开 kāi 院 yuàn , , 杨 yáng 柳 liǔ 无 wú 情 qíng 不 bù 上 shàng 楼 lóu 。 。
却 què 笑 xiào 兴 xīng 亡 wáng 等 děng 飞 fēi 絮 xù , , 一 yī 番 fān 东 dōng 涧 jiàn 又 yòu 西 xī 沟 gōu 。 。
重和阮亭迷楼怀古 其一。清代。吴绮。当年清夜记宸游,劫火惟存莽一丘。 作赋词人空雪涕,吹箫天子自风流。 旃檀有法长开院,杨柳无情不上楼。 却笑兴亡等飞絮,一番东涧又西沟。