梅 méi 花 huā 和 hé 余 yú 澹 dàn 心 xīn 韵 yùn 其 qí 二 èr - - 吴 wú 绮 qǐ
谁 shuí 道 dào 穷 qióng 冬 dōng 见 jiàn 艳 yàn 阳 yáng , , 一 yī 枝 zhī 初 chū 放 fàng 占 zhàn 群 qún 芳 fāng 。 。
何 hé 郎 láng 素 sù 面 miàn 从 cóng 来 lái 白 bái , , 荀 xún 令 lìng 生 shēng 衣 yī 到 dào 处 chù 香 xiāng 。 。
幽 yōu 恨 hèn 无 wú 言 yán 惟 wéi 独 dú 笑 xiào , , 春 chūn 愁 chóu 有 yǒu 客 kè 尽 jǐn 他 tā 乡 xiāng 。 。
美 měi 人 rén 去 qù 后 hòu 梨 lí 云 yún 淡 dàn , , 么 me 凤 fèng 横 héng 斜 xié 又 yòu 几 jǐ 霜 shuāng 。 。
梅花和余澹心韵 其二。清代。吴绮。谁道穷冬见艳阳,一枝初放占群芳。 何郎素面从来白,荀令生衣到处香。 幽恨无言惟独笑,春愁有客尽他乡。 美人去后梨云淡,么凤横斜又几霜。