遥 yáo 和 hé 阮 ruǎn 亭 tíng 迷 mí 楼 lóu 怀 huái 古 gǔ 其 qí 二 èr - - 吴 wú 绮 qǐ
玉 yù 箫 xiāo 明 míng 月 yuè 迹 jī 全 quán 荒 huāng , , 几 jǐ 度 dù 临 lín 高 gāo 揽 lǎn 客 kè 裳 shang 。 。
南 nán 去 qù 江 jiāng 声 shēng 通 tōng 甓 pì 社 shè , , 西 xī 来 lái 山 shān 色 sè 尽 jǐn 昆 kūn 冈 gāng 。 。
乌 wū 啼 tí 老 lǎo 树 shù 春 chūn 风 fēng 晚 wǎn , , 萤 yíng 散 sàn 空 kōng 田 tián 夜 yè 雨 yǔ 凉 liáng 。 。
一 yī 曲 qǔ 清 qīng 歌 gē 劳 láo 感 gǎn 慨 kǎi , , 邢 xíng 堪 kān 游 yóu 子 zǐ 更 gèng 柔 róu 肠 cháng 。 。
遥和阮亭迷楼怀古 其二。清代。吴绮。玉箫明月迹全荒,几度临高揽客裳。 南去江声通甓社,西来山色尽昆冈。 乌啼老树春风晚,萤散空田夜雨凉。 一曲清歌劳感慨,邢堪游子更柔肠。