秋 qiū 晚 wǎn 同 tóng 志 zhì 上 shàng 赋 fù - - 宋 sòng 至 zhì
飘 piāo 萧 xiāo 风 fēng 雨 yǔ 满 mǎn 江 jiāng 乡 xiāng , , 无 wú 那 nà 羁 jī 愁 chóu 分 fèn 外 wài 强 qiáng 。 。
井 jǐng 上 shàng 高 gāo 梧 wú 零 líng 浅 qiǎn 碧 bì , , 篱 lí 边 biān 丛 cóng 菊 jú 破 pò 深 shēn 黄 huáng 。 。
半 bàn 天 tiān 寒 hán 色 sè 侵 qīn 归 guī 雁 yàn , , 一 yī 笛 dí 秋 qiū 声 shēng 怨 yuàn 夕 xī 阳 yáng 。 。
何 hé 处 chǔ 林 lín 泉 quán 堪 kān 寄 jì 傲 ào , , 幽 yōu 寻 xún 好 hǎo 向 xiàng 赞 zàn 公 gōng 房 fáng 。 。
秋晚同志上赋。清代。宋至。飘萧风雨满江乡,无那羁愁分外强。 井上高梧零浅碧,篱边丛菊破深黄。 半天寒色侵归雁,一笛秋声怨夕阳。 何处林泉堪寄傲,幽寻好向赞公房。