登 dēng 浮 fú 山 shān - - 李 lǐ 念 niàn 慈 cí
绝 jué 顶 dǐng 凭 píng 谁 shuí 引 yǐn , , 苍 cāng 藤 téng 乍 zhà 可 kě 攀 pān 。 。
偶 ǒu 然 rán 临 lín 福 fú 地 dì , , 不 bù 信 xìn 在 zài 人 rén 间 jiān 。 。
湖 hú 水 shuǐ 遥 yáo 通 tōng 艇 tǐng , , 江 jiāng 光 guāng 日 rì 浸 jìn 山 shān 。 。
东 dōng 南 nán 百 bǎi 战 zhàn 后 hòu , , 登 dēng 眺 tiào 泪 lèi 潺 chán 湲 yuán 。 。
登浮山。清代。李念慈。绝顶凭谁引,苍藤乍可攀。 偶然临福地,不信在人间。 湖水遥通艇,江光日浸山。 东南百战后,登眺泪潺湲。