书 shū 示 shì 抱 bào 珠 zhū 妹 mèi - - 俞 yú 庆 qìng 曾 céng
当 dāng 时 shí 情 qíng 味 wèi 了 liǎo 无 wú 痕 hén , , 此 cǐ 后 hòu 思 sī 量 liang 总 zǒng 断 duàn 魂 hún 。 。
画 huà 尽 jǐn 寒 hán 灰 huī 书 shū 恨 hèn 字 zì , , 种 zhǒng 来 lái 湘 xiāng 竹 zhú 是 shì 愁 chóu 根 gēn 。 。
那 nǎ 知 zhī 身 shēn 世 shì 安 ān 排 pái 错 cuò , , 如 rú 此 cǐ 华 huá 年 nián 岂 qǐ 忍 rěn 论 lùn 。 。
扑 pū 面 miàn 西 xī 风 fēng 禁 jìn 不 bù 得 dé , , 残 cán 阳 yáng 影 yǐng 里 lǐ 闭 bì 闲 xián 门 mén 。 。
书示抱珠妹。清代。俞庆曾。当时情味了无痕,此后思量总断魂。 画尽寒灰书恨字,种来湘竹是愁根。 那知身世安排错,如此华年岂忍论。 扑面西风禁不得,残阳影里闭闲门。