悼 dào 鹤 hè 次 cì 蒋 jiǎng 迪 dí 甫 fǔ 太 tài 史 shǐ 韵 yùn - - 律 lǜ 然 rán
病 bìng 久 jiǔ 胎 tāi 禽 qín 剩 shèng 瘦 shòu 形 xíng , , 朝 zhāo 来 lái 羽 yǔ 化 huà 竟 jìng 冥 míng 冥 míng 。 。
孤 gū 情 qíng 望 wàng 断 duàn 林 lín 间 jiān 影 yǐng , , 秃 tū 笔 bǐ 书 shū 残 cán 石 shí 上 shàng 铭 míng 。 。
苔 tái 径 jìng 忽 hū 空 kōng 新 xīn 印 yìn 迹 jī , , 松 sōng 巢 cháo 忍 rěn 见 jiàn 旧 jiù 遗 yí 翎 líng 。 。
高 gāo 人 rén 从 cóng 此 cǐ 添 tiān 离 lí 索 suǒ , , 哀 āi 怨 yuàn 还 hái 如 rú 失 shī 一 yī 丁 dīng 。 。
悼鹤次蒋迪甫太史韵。清代。律然。病久胎禽剩瘦形,朝来羽化竟冥冥。 孤情望断林间影,秃笔书残石上铭。 苔径忽空新印迹,松巢忍见旧遗翎。 高人从此添离索,哀怨还如失一丁。