赋 fù 得 dé 微 wēi 雨 yǔ 东 dōng 来 lái 应 yīng 教 jiào 诗 shī - - 诸 zhū 葛 gě 颖 yǐng
微 wēi 雨 yǔ 暗 àn 东 dōng 峰 fēng , , 散 sǎn 漫 màn 洒 sǎ 长 cháng 松 sōng 。 。
涧 jiàn 满 mǎn 新 xīn 流 liú 浊 zhuó , , 山 shān 沾 zhān 积 jī 翠 cuì 浓 nóng 。 。
风 fēng 起 qǐ 还 hái 吹 chuī 燕 yàn , , 云 yún 来 lái 本 běn 送 sòng 龙 lóng 。 。
登 dēng 年 nián 随 suí 玉 yù 烛 zhú , , 名 míng 山 shān 定 dìng 可 kě 封 fēng 。 。
赋得微雨东来应教诗。隋代。诸葛颖。微雨暗东峰,散漫洒长松。 涧满新流浊,山沾积翠浓。 风起还吹燕,云来本送龙。 登年随玉烛,名山定可封。