和 hé 厉 lì 山 shān 人 rén 寄 jì 怀 huái 韵 yùn - - 姚 yáo 燮 xiè
百 bǎi 溜 liū 崩 bēng 厓 yá 树 shù 不 bù 明 míng , , 夜 yè 中 zhōng 紧 jǐn 籁 lài 逼 bī 窗 chuāng 楹 yíng 。 。
匿 nì 身 shēn 在 zài 草 cǎo 拚 pàn 薶 mái 梦 mèng , , 乞 qǐ 食 shí 随 suí 乡 xiāng 惧 jù 辱 rǔ 名 míng 。 。
遍 biàn 地 dì 剩 shèng 粱 liáng 矜 jīn 饿 è 鸟 niǎo , , 连 lián 村 cūn 哀 āi 角 jiǎo 入 rù 遥 yáo 城 chéng 。 。
阳 yáng 阿 ā 未 wèi 分 fēn 晞 xī 吾 wú 发 fā , , 空 kōng 览 lǎn 墙 qiáng 花 huā 辨 biàn 落 luò 英 yīng 。 。
和厉山人寄怀韵。清代。姚燮。百溜崩厓树不明,夜中紧籁逼窗楹。 匿身在草拚薶梦,乞食随乡惧辱名。 遍地剩粱矜饿鸟,连村哀角入遥城。 阳阿未分晞吾发,空览墙花辨落英。