曲 qǔ 江 jiāng 春 chūn 感 gǎn - - 罗 luó 隐 yǐn
江 jiāng 头 tóu 日 rì 暖 nuǎn 花 huā 又 yòu 开 kāi , , 江 jiāng 东 dōng 行 xíng 客 kè 心 xīn 悠 yōu 哉 zāi 。 。
高 gāo 阳 yáng 酒 jiǔ 徒 tú 半 bàn 雕 diāo 落 luò , , 终 zhōng 南 nán 山 shān 色 sè 空 kōng 崔 cuī 嵬 wéi 。 。
圣 shèng 代 dài 也 yě 知 zhī 无 wú 弃 qì 物 wù , , 侯 hóu 门 mén 未 wèi 必 bì 用 yòng 非 fēi 才 cái 。 。
一 yī 船 chuán 明 míng 月 yuè 一 yī 竿 gān 竹 zhú , , 家 jiā 住 zhù 五 wǔ 湖 hú 归 guī 去 qù 来 lái 。 。
曲江春感。唐代。罗隐。江头日暖花又开,江东行客心悠哉。 高阳酒徒半雕落,终南山色空崔嵬。 圣代也知无弃物,侯门未必用非才。 一船明月一竿竹,家住五湖归去来。