独 dú 游 yóu 二 èr 首 shǒu 其 qí 一 yī - - 皎 jiǎo 然 rán
性 xìng 野 yě 趣 qù 无 wú 端 duān , , 春 chūn 晴 qíng 路 lù 又 yòu 乾 gān 。 。
逢 féng 泉 quán 破 pò 石 shí 弄 nòng , , 放 fàng 鹤 hè 向 xiàng 云 yún 看 kàn 。 。
好 hǎo 僻 pì 谁 shuí 相 xiāng 似 sì , , 从 cóng 狂 kuáng 我 wǒ 自 zì 安 ān 。 。
芳 fāng 洲 zhōu 亦 yì 有 yǒu 意 yì , , 步 bù 上 shàng 白 bái 沙 shā 滩 tān 。 。
独游二首其一。唐代。皎然。性野趣无端,春晴路又乾。 逢泉破石弄,放鹤向云看。 好僻谁相似,从狂我自安。 芳洲亦有意,步上白沙滩。