风 fēng 水 shuǐ 洞 dòng 闻 wén 二 èr 禽 qín - - 苏 sū 轼 shì
林 lín 外 wài 一 yī 声 shēng 青 qīng 竹 zhú 笋 sǔn , , 坐 zuò 间 jiān 半 bàn 醉 zuì 白 bái 头 tóu 翁 wēng 。 。
春 chūn 山 shān 最 zuì 好 hǎo 不 bù 归 guī 去 qù , , 惭 cán 愧 kuì 春 chūn 禽 qín 解 jiě 劝 quàn 侬 nóng 。 。
风水洞闻二禽。宋代。苏轼。林外一声青竹笋,坐间半醉白头翁。 春山最好不归去,惭愧春禽解劝侬。