塞 sāi 上 shàng 山 shān - - 乾 qián 隆 lóng
层 céng 峰 fēng 高 gāo 矗 chù 觉 jué 天 tiān 低 dī , , 蔚 wèi 绿 lǜ 萦 yíng 丹 dān 霁 jì 景 jǐng 䨑 tí 。 。
树 shù 列 liè 周 zhōu 崖 yá 成 chéng 鹿 lù 柴 chái , , 花 huā 披 pī 乱 luàn 锦 jǐn 点 diǎn 霜 shuāng 蹊 qī 。 。
经 jīng 时 shí 几 jī 欲 yù 忘 wàng 龙 lóng 塞 sāi , , 佳 jiā 处 chù 还 hái 教 jiào 迟 chí 马 mǎ 蹄 tí 。 。
自 zì 古 gǔ 诗 shī 人 rén 多 duō 未 wèi 到 dào , , 独 dú 留 liú 生 shēng 面 miàn 待 dài 谁 shuí 题 tí 。 。
塞上山。清代。乾隆。层峰高矗觉天低,蔚绿萦丹霁景䨑。 树列周崖成鹿柴,花披乱锦点霜蹊。 经时几欲忘龙塞,佳处还教迟马蹄。 自古诗人多未到,独留生面待谁题。