登 dēng 天 tiān 平 píng 绝 jué 顶 dǐng - - 张 zhāng 书 shū 绅 shēn
天 tiān 平 píng 之 zhī 麓 lù 黄 huáng 华 huá 西 xī , , 六 liù 峰 fēng 突 tū 兀 wù 天 tiān 欲 yù 齐 qí 。 。
晴 qíng 空 kōng 自 zì 发 fā 金 jīn 磬 qìng 响 xiǎng , , 断 duàn 崖 yá 更 gèng 听 tīng 玄 xuán 猿 yuán 啼 tí 。 。
浮 fú 云 yún 飞 fēi 鸟 niǎo 看 kàn 出 chū 没 mò , , 苍 cāng 松 sōng 翠 cuì 竹 zhú 相 xiāng 高 gāo 低 dī 。 。
道 dào 人 rén 焚 fén 香 xiāng 坐 zuò 峰 fēng 顶 dǐng , , 法 fǎ 眼 yǎn 岂 qǐ 为 wèi 诸 zhū 相 xiàng 迷 mí 。 。
登天平绝顶。清代。张书绅。天平之麓黄华西,六峰突兀天欲齐。 晴空自发金磬响,断崖更听玄猿啼。 浮云飞鸟看出没,苍松翠竹相高低。 道人焚香坐峰顶,法眼岂为诸相迷。