和 hé 王 wáng 阮 ruǎn 亭 tíng 先 xiān 生 shēng 秋 qiū 柳 liǔ 韵 yùn 四 sì 首 shǒu - - 曹 cáo 家 jiā 达 dá
瘦 shòu 尽 jǐn 春 chūn 云 yún 不 bù 耐 nài 霜 shuāng , , 一 yī 声 shēng 孤 gū 笛 dí 渡 dù 横 héng 塘 táng 。 。
清 qīng 歌 gē 往 wǎng 日 rì 思 sī 金 jīn 缕 lǚ , , 短 duǎn 梦 mèng 和 hé 烟 yān 黯 àn 玉 yù 箱 xiāng 。 。
取 qǔ 次 cì 小 xiǎo 蛮 mán 伤 shāng 老 lǎo 大 dà , , 何 hé 年 nián 张 zhāng 绪 xù 忆 yì 君 jūn 王 wáng 。 。
荒 huāng 园 yuán 憔 qiáo 悴 cuì 无 wú 人 rén 问 wèn , , 文 wén 杏 xìng 徒 tú 嗟 jiē 碎 suì 锦 jǐn 坊 fāng 。 。
和王阮亭先生秋柳韵四首。清代。曹家达。瘦尽春云不耐霜,一声孤笛渡横塘。 清歌往日思金缕,短梦和烟黯玉箱。 取次小蛮伤老大,何年张绪忆君王。 荒园憔悴无人问,文杏徒嗟碎锦坊。