伤 shāng 春 chūn 曲 qū 和 hé 丁 dīng 文 wén 初 chū - - 曹 cáo 家 jiā 达 dá
风 fēng 吹 chuī 落 luò 红 hóng 上 shàng 翠 cuì 翘 qiáo , , 楚 chǔ 王 wáng 宫 gōng 中 zhōng 怜 lián 细 xì 腰 yāo 。 。
回 huí 身 shēn 抱 bào 影 yǐng 看 kàn 不 bù 得 de , , 对 duì 此 cǐ 风 fēng 花 huā 泪 lèi 沾 zhān 臆 yì 。 。
山 shān 上 shàng 有 yǒu 山 shān 河 hé 间 jiān 河 hé , , 春 chūn 归 guī 日 rì 暮 mù 当 dāng 奈 nài 何 hé 。 。
镜 jìng 中 zhōng 前 qián 夜 yè 老 lǎo 青 qīng 娥 é , , 愁 chóu 绝 jué 蜘 zhī 蛛 zhū 结 jié 网 wǎng 罗 luó 。 。
伤春曲和丁文初。清代。曹家达。风吹落红上翠翘,楚王宫中怜细腰。 回身抱影看不得,对此风花泪沾臆。 山上有山河间河,春归日暮当奈何。 镜中前夜老青娥,愁绝蜘蛛结网罗。