伤 shāng 春 chūn 词 cí 十 shí 二 èr 首 shǒu 其 qí 七 qī - - 张 zhāng 洵 xún 佳 jiā
芙 fú 蓉 róng 江 jiāng 上 shàng 旧 jiù 家 jiā 乡 xiāng , , 会 kuài 计 jì 归 guī 期 qī 与 yǔ 共 gòng 商 shāng 。 。
趁 chèn 我 wǒ 年 nián 华 huá 仍 réng 壮 zhuàng 盛 shèng , , 教 jiào 他 tā 儿 ér 女 nǚ 乐 lè 伦 lún 常 cháng 。 。
侧 cè 生 shēng 有 yǒu 种 zhǒng 徵 zhēng 兰 lán 梦 mèng , , 垂 chuí 老 lǎo 回 huí 甘 gān 啖 dàn 蔗 zhè 浆 jiāng 。 。
谁 shuí 道 dào 西 xī 风 fēng 吹 chuī 木 mù 末 mò , , 藕 ǒu 花 huā 香 xiāng 散 sàn 泣 qì 鸳 yuān 鸯 yāng 。 。
伤春词十二首 其七。清代。张洵佳。芙蓉江上旧家乡,会计归期与共商。 趁我年华仍壮盛,教他儿女乐伦常。 侧生有种徵兰梦,垂老回甘啖蔗浆。 谁道西风吹木末,藕花香散泣鸳鸯。