听 tīng 段 duàn 处 chǔ 士 shì 弹 tán 琴 qín - - 方 fāng 干 gàn
几 jǐ 年 nián 调 tiáo 弄 nòng 七 qī 条 tiáo 丝 sī , , 元 yuán 化 huà 分 fēn 功 gōng 十 shí 指 zhǐ 知 zhī 。 。
泉 quán 迸 bèng 幽 yōu 音 yīn 离 lí 石 shí 底 dǐ , , 松 sōng 含 hán 细 xì 韵 yùn 在 zài 霜 shuāng 枝 zhī 。 。
窗 chuāng 中 zhōng 顾 gù 兔 tù 初 chū 圆 yuán 夜 yè , , 竹 zhú 上 shàng 寒 hán 蝉 chán 尽 jǐn 散 sàn 时 shí 。 。
唯 wéi 有 yǒu 此 cǐ 时 shí 心 xīn 更 gèng 静 jìng , , 声 shēng 声 shēng 可 kě 作 zuò 后 hòu 人 rén 师 shī 。 。
听段处士弹琴。唐代。方干。几年调弄七条丝,元化分功十指知。 泉迸幽音离石底,松含细韵在霜枝。 窗中顾兔初圆夜,竹上寒蝉尽散时。 唯有此时心更静,声声可作后人师。