抚 fǔ 琴 qín 听 tīng 者 zhě 知 zhī 音 yīn - - 章 zhāng 甫 fǔ
千 qiān 古 gǔ 牙 yá 琴 qín 遇 yù 子 zǐ 期 qī , , 高 gāo 山 shān 流 liú 水 shuǐ 慰 wèi 心 xīn 知 zhī 。 。
而 ér 今 jīn 也 yě 解 jiě 琴 qín 中 zhōng 趣 qù , , 漫 màn 说 shuō 知 zhī 希 xī 只 zhǐ 自 zì 怡 yí 。 。
抚琴听者知音。清代。章甫。千古牙琴遇子期,高山流水慰心知。 而今也解琴中趣,漫说知希只自怡。