题 tí 应 yìng 天 tiān 寺 sì 上 shàng 方 fāng 兼 jiān 呈 chéng 谦 qiān 上 shàng 人 rén - - 方 fāng 干 gàn
中 zhōng 天 tiān 坐 zuò 卧 wò 见 jiàn 人 rén 寰 huán , , 峭 qiào 石 shí 垂 chuí 藤 téng 不 bù 易 yì 攀 pān 。 。
晴 qíng 卷 juǎn 风 fēng 雷 léi 归 guī 故 gù 壑 hè , , 夜 yè 和 hé 猿 yuán 鸟 niǎo 锁 suǒ 寒 hán 山 shān 。 。
势 shì 横 héng 绿 lǜ 野 yě 苍 cāng 茫 máng 外 wài , , 影 yǐng 落 luò 平 píng 湖 hú 潋 liàn 滟 yàn 间 jiān 。 。
师 shī 在 zài 西 xī 岩 yán 最 zuì 高 gāo 处 chù , , 路 lù 寻 xún 之 zhī 字 zì 见 jiàn 禅 chán 关 guān 。 。
题应天寺上方兼呈谦上人。唐代。方干。中天坐卧见人寰,峭石垂藤不易攀。 晴卷风雷归故壑,夜和猿鸟锁寒山。 势横绿野苍茫外,影落平湖潋滟间。 师在西岩最高处,路寻之字见禅关。