和 hé 顾 gù 玉 yù 洲 zhōu 九 jiǔ 日 rì 登 dēng 高 gāo 原 yuán 韵 yùn - - 程 chéng 世 shì 绳 shéng
潇 xiāo 湘 xiāng 古 gǔ 是 shì 悲 bēi 秋 qiū 地 dì , , 旅 lǚ 兴 xìng 懵 měng 腾 téng 强 qiáng 自 zì 加 jiā 。 。
千 qiān 里 lǐ 乡 xiāng 心 xīn 随 suí 白 bái 雁 yàn , , 三 sān 年 nián 客 kè 梦 mèng 厌 yàn 黄 huáng 花 huā 。 。
茝 chǎi 兰 lán 香 xiāng 草 cǎo 归 guī 词 cí 赋 fù , , 荆 jīng 楚 chǔ 雄 xióng 风 fēng 换 huàn 物 wù 华 huá 。 。
更 gèng 欲 yù 从 cóng 君 jūn 重 zhòng 揽 lǎn 胜 shèng , , 却 què 惭 cán 玉 yù 树 shù 倚 yǐ 蒹 jiān 葭 jiā 。 。
和顾玉洲九日登高原韵。清代。程世绳。潇湘古是悲秋地,旅兴懵腾强自加。 千里乡心随白雁,三年客梦厌黄花。 茝兰香草归词赋,荆楚雄风换物华。 更欲从君重揽胜,却惭玉树倚蒹葭。