秋 qiū 暮 mù 登 dēng 北 běi 楼 lóu - - 王 wáng 武 wǔ 陵 líng
秋 qiū 满 mǎn 空 kōng 山 shān 悲 bēi 客 kè 心 xīn , , 山 shān 楼 lóu 晴 qíng 望 wàng 散 sàn 幽 yōu 襟 jīn 。 。
一 yī 川 chuān 红 hóng 树 shù 迎 yíng 霜 shuāng 老 lǎo , , 数 shù 曲 qū 清 qīng 溪 xī 绕 rào 寺 sì 深 shēn 。 。
寒 hán 气 qì 急 jí 催 cuī 遥 yáo 塞 sāi 雁 yàn , , 夕 xī 风 fēng 高 gāo 送 sòng 远 yuǎn 城 chéng 砧 zhēn 。 。
三 sān 年 nián 海 hǎi 上 shàng 音 yīn 书 shū 绝 jué , , 乡 xiāng 国 guó 萧 xiāo 条 tiáo 惟 wéi 梦 mèng 寻 xún 。 。
秋暮登北楼。唐代。王武陵。秋满空山悲客心,山楼晴望散幽襟。 一川红树迎霜老,数曲清溪绕寺深。 寒气急催遥塞雁,夕风高送远城砧。 三年海上音书绝,乡国萧条惟梦寻。