登 dēng 珠 zhū 江 jiāng 啸 xiào 海 hǎi 楼 lóu 独 dú 酌 zhuó 大 dà 醉 zuì 夕 xī 阳 yáng 隔 gé 江 jiāng 胡 hú 笳 jiā 四 sì 起 qǐ 东 dōng 望 wàng 风 fēng 云 yún 顷 qǐng 刻 kè 百 bǎi 变 biàn 读 dú 放 fàng 翁 wēng 句 jù 如 rú 此 cǐ 江 jiāng 山 shān 坐 zuò 付 fù 人 rén 泪 lèi 涔 cén 涔 cén 而 ér 下 xià 矣 yǐ - - 黄 huáng 节 jié
无 wú 限 xiàn 归 guī 鸦 yā 起 qǐ 暮 mù 寒 hán , , 夕 xī 阳 yáng 如 rú 画 huà 满 mǎn 江 jiāng 干 gān 。 。
烟 yān 尘 chén 历 lì 历 lì 秋 qiū 笳 jiā 里 lǐ , , 绝 jué 好 hǎo 河 hé 山 shān 袖 xiù 手 shǒu 看 kàn 。 。
登珠江啸海楼独酌大醉夕阳隔江胡笳四起东望风云顷刻百变读放翁句如此江山坐付人泪涔涔而下矣。清代。黄节。无限归鸦起暮寒,夕阳如画满江干。 烟尘历历秋笳里,绝好河山袖手看。