秋 qiū 日 rì 晚 wǎn 步 bù 次 cì 胡 hú 宿 sù 二 èr 茂 mào 才 cái 韵 yùn - - 塞 sāi 尔 ěr 赫 hè
林 lín 色 sè 秋 qiū 烟 yān 晚 wǎn 更 gèng 苍 cāng , , 短 duǎn 藜 lí 扶 fú 我 wǒ 力 lì 犹 yóu 强 qiáng 。 。
天 tiān 从 cóng 归 guī 鸟 niǎo 没 méi 边 biān 碧 bì , , 叶 yè 向 xiàng 游 yóu 人 rén 到 dào 处 chù 黄 huáng 。 。
蓦 mò 地 dì 商 shāng 飙 biāo 吹 chuī 面 miàn 急 jí , , 谁 shuí 家 jiā 羌 qiāng 笛 dí 倚 yǐ 楼 lóu 长 zhǎng 。 。
临 lín 皋 gāo 步 bù 屟 xiè 月 yuè 初 chū 上 shàng , , 惊 jīng 起 qǐ 双 shuāng 凫 fú 出 chū 野 yě 塘 táng 。 。
秋日晚步次胡宿二茂才韵。清代。塞尔赫。林色秋烟晚更苍,短藜扶我力犹强。 天从归鸟没边碧,叶向游人到处黄。 蓦地商飙吹面急,谁家羌笛倚楼长。 临皋步屟月初上,惊起双凫出野塘。