黄 huáng 金 jīn 埠 bù 旅 lǚ 泊 pō 感 gǎn 赋 fù - - 冯 féng 祖 zǔ 昌 chāng
烽 fēng 火 huǒ 惊 jīng 心 xīn 岁 suì 几 jǐ 回 huí , , 江 jiāng 花 huā 溅 jiàn 泪 lèi 向 xiàng 人 rén 开 kāi 。 。
韶 sháo 光 guāng 薄 bó 幸 xìng 春 chūn 如 rú 寄 jì , , 芳 fāng 草 cǎo 无 wú 言 yán 客 kè 又 yòu 来 lái 。 。
岂 qǐ 有 yǒu 间 jiàn 情 qíng 吟 yín 芍 sháo 药 yào , , 更 gèng 无 wú 清 qīng 梦 mèng 到 dào 瑶 yáo 台 tái 。 。
浮 fú 家 jiā 泛 fàn 宅 zhái 知 zhī 何 hé 处 chǔ , , 烟 yān 水 shuǐ 茫 máng 茫 máng 极 jí 可 kě 哀 āi 。 。
黄金埠旅泊感赋。清代。冯祖昌。烽火惊心岁几回,江花溅泪向人开。 韶光薄幸春如寄,芳草无言客又来。 岂有间情吟芍药,更无清梦到瑶台。 浮家泛宅知何处,烟水茫茫极可哀。