寄 jì 酬 chóu 秋 qiū 樵 qiáo 赠 zèng 别 bié 之 zhī 作 zuò - - 郑 zhèng 孝 xiào 胥 xū
秋 qiū 风 fēng 夕 xī 起 qǐ 忆 yì 秋 qiū 樵 qiáo , , 高 gāo 馆 guǎn 人 rén 稀 xī 暑 shǔ 渐 jiàn 消 xiāo 。 。
谁 shuí 解 jiě 微 wēi 言 yán 长 zhǎng 耿 gěng 耿 gěng , , 时 shí 吟 yín 清 qīng 句 jù 便 biàn 超 chāo 超 chāo 。 。
等 děng 闲 xián 未 wèi 悟 wù 欢 huān 难 nán 继 jì , , 他 tā 日 rì 方 fāng 愁 chóu 迹 jī 更 gèng 遥 yáo 。 。
身 shēn 世 shì 政 zhèng 须 xū 容 róng 度 dù 外 wài , , 莫 mò 令 lìng 相 xiāng 见 jiàn 减 jiǎn 风 fēng 标 biāo 。 。
寄酬秋樵赠别之作。清代。郑孝胥。秋风夕起忆秋樵,高馆人稀暑渐消。 谁解微言长耿耿,时吟清句便超超。 等闲未悟欢难继,他日方愁迹更遥。 身世政须容度外,莫令相见减风标。