望 wàng 水 shuǐ - - 司 sī 空 kōng 曙 shǔ
高 gāo 楼 lóu 晴 qíng 见 jiàn 水 shuǐ , , 楚 chǔ 色 sè 霭 ǎi 相 xiāng 和 hè 。 。
野 yě 极 jí 空 kōng 如 rú 练 liàn , , 天 tiān 遥 yáo 不 bù 辨 biàn 波 bō 。 。
永 yǒng 无 wú 人 rén 迹 jī 到 dào , , 时 shí 有 yǒu 鸟 niǎo 行 xíng 过 guò 。 。
况 kuàng 是 shì 苍 cāng 茫 máng 外 wài , , 残 cán 阳 yáng 照 zhào 最 zuì 多 duō 。 。
望水。唐代。司空曙。高楼晴见水,楚色霭相和。 野极空如练,天遥不辨波。 永无人迹到,时有鸟行过。 况是苍茫外,残阳照最多。