唤 huàn 笙 shēng 歌 gē - - 白 bái 居 jū 易 yì
露 lù 坠 zhuì 萎 wēi 花 huā 槿 jǐn , , 风 fēng 吹 chuī 败 bài 叶 yè 荷 hé 。 。
老 lǎo 心 xīn 欢 huān 乐 lè 少 shǎo , , 秋 qiū 眼 yǎn 感 gǎn 伤 shāng 多 duō 。 。
芳 fāng 岁 suì 今 jīn 如 rú 此 cǐ , , 衰 shuāi 翁 wēng 可 kě 奈 nài 何 hé 。 。
犹 yóu 应 yīng 不 bù 如 rú 醉 zuì , , 试 shì 遣 qiǎn 唤 huàn 笙 shēng 歌 gē 。 。
唤笙歌。唐代。白居易。露坠萎花槿,风吹败叶荷。 老心欢乐少,秋眼感伤多。 芳岁今如此,衰翁可奈何。 犹应不如醉,试遣唤笙歌。