重 zhòng 过 guò 雨 yǔ 花 huā 台 tái 望 wàng 春 chūn 江 jiāng 有 yǒu 感 gǎn - - 草 cǎo 衣 yī 道 dào 人 rén
春 chūn 姿 zī 静 jìng 东 dōng 岑 cén , , 云 yún 影 yǐng 结 jié 遥 yáo 灿 càn 。 。
坐 zuò 觉 jué 高 gāo 台 tái 空 kōng , , 不 bù 知 zhī 翠 cuì 微 wēi 半 bàn 。 。
落 luò 花 huā 自 zì 古 gǔ 今 jīn , , 啼 tí 鸟 niǎo 变 biàn 昏 hūn 旦 dàn 。 。
抚 fǔ 花 huā 良 liáng 易 yì 迁 qiān , , 即 jí 事 shì 聊 liáo 成 chéng 玩 wán 。 。
况 kuàng 乃 nǎi 晴 qíng 江 jiāng 开 kāi , , 绿 lǜ 波 bō 正 zhèng 拍 pāi 岸 àn 。 。
重过雨花台望春江有感。清代。草衣道人。春姿静东岑,云影结遥灿。 坐觉高台空,不知翠微半。 落花自古今,啼鸟变昏旦。 抚花良易迁,即事聊成玩。 况乃晴江开,绿波正拍岸。