春 chūn 至 zhì - - 白 bái 居 jū 易 yì
若 ruò 为 wéi 南 nán 国 guó 春 chūn 还 hái 至 zhì , , 争 zhēng 向 xiàng 东 dōng 楼 lóu 日 rì 又 yòu 长 zhǎng 。 。
白 bái 片 piàn 落 luò 梅 méi 浮 fú 涧 jiàn 水 shuǐ , , 黄 huáng 梢 shāo 新 xīn 柳 liǔ 出 chū 城 chéng 墙 qiáng 。 。
闲 xián 拈 niān 蕉 jiāo 叶 yè 题 tí 诗 shī 咏 yǒng , , 闷 mèn 取 qǔ 藤 téng 枝 zhī 引 yǐn 酒 jiǔ 尝 cháng 。 。
乐 lè 事 shì 渐 jiàn 无 wú 身 shēn 渐 jiàn 老 lǎo , , 从 cóng 今 jīn 始 shǐ 拟 nǐ 负 fù 风 fēng 光 guāng 。 。
春至。唐代。白居易。若为南国春还至,争向东楼日又长。 白片落梅浮涧水,黄梢新柳出城墙。 闲拈蕉叶题诗咏,闷取藤枝引酒尝。 乐事渐无身渐老,从今始拟负风光。