淡 dàn 庵 ān 倪 ní 清 qīng 父 fù - - 白 bái 玉 yù 蟾 chán
地 dì 僻 pì 人 rén 闲 xián 春 chūn 昼 zhòu 长 zhǎng , , 了 liǎo 然 rán 物 wù 我 wǒ 两 liǎng 相 xiāng 忘 wàng 。 。
薄 báo 披 pī 明 míng 月 yuè 归 guī 诗 shī 肆 sì , , 细 xì 切 qiè 清 qīng 风 fēng 入 rù 醉 zuì 乡 xiāng 。 。
蜡 là 味 wèi 溪 xī 山 shān 闲 xián 里 lǐ 嚼 jué , , 齑 jī 羹 gēng 松 sōng 竹 zhú 静 jìng 中 zhōng 尝 cháng 。 。
把 bǎ 琴 qín 弹 dàn 破 pò 世 shì 间 jiān 事 shì , , 净 jìng 几 jǐ 明 míng 窗 chuāng 一 yī 炷 zhù 香 xiāng 。 。
淡庵倪清父。宋代。白玉蟾。地僻人闲春昼长,了然物我两相忘。 薄披明月归诗肆,细切清风入醉乡。 蜡味溪山闲里嚼,齑羹松竹静中尝。 把琴弹破世间事,净几明窗一炷香。