秋 qiū 宵 xiāo 辞 cí 其 qí 五 wǔ - - 白 bái 玉 yù 蟾 chán
长 cháng 天 tiān 与 yǔ 远 yuǎn 水 shuǐ , , 极 jí 目 mù 烟 yān 冥 míng 茫 máng 。 。
暮 mù 鸿 hóng 孤 gū 悲 bēi 鸣 míng , , 霜 shuāng 林 lín 万 wàn 叶 yè 黄 huáng 。 。
倚 yǐ 松 sōng 望 wàng 翠 cuì 微 wēi , , 数 shǔ 点 diǎn 寒 hán 萤 yíng 光 guāng 。 。
吾 wú 非 fēi 长 cháng 夜 yè 魂 hún , , 堕 duò 此 cǐ 寂 jì 寞 mò 乡 xiāng 。 。
衷 zhōng 情 qíng 凭 píng 谁 shuí 诉 sù , , 空 kōng 山 shān 草 cǎo 木 mù 长 zhǎng 。 。
秋宵辞 其五。宋代。白玉蟾。长天与远水,极目烟冥茫。 暮鸿孤悲鸣,霜林万叶黄。 倚松望翠微,数点寒萤光。 吾非长夜魂,堕此寂寞乡。 衷情凭谁诉,空山草木长。