秋 qiū 宵 xiāo 辞 cí 其 qí 七 qī - - 白 bái 玉 yù 蟾 chán
眇 miǎo 哉 zāi 青 qīng 松 sōng 梢 shāo , , 高 gāo 高 gāo 九 jiǔ 千 qiān 尺 chǐ 。 。
两 liǎng 班 bān 森 sēn 道 dào 傍 bàng , , 暮 mù 起 qǐ 凄 qī 黯 àn 色 sè 。 。
嗟 jiē 彼 bǐ 昂 áng 藏 cáng 姿 zī , , 山 shān 林 lín 端 duān 可 kě 惜 xī 。 。
浩 hào 然 rán 呼 hū 西 xī 风 fēng , , 夜 yè 深 shēn 鸣 míng 萧 xiāo 瑟 sè 。 。
此 cǐ 意 yì 偶 ǒu 相 xiāng 似 sì , , 叹 tàn 息 xī 复 fù 叹 tàn 息 xī 。 。
秋宵辞 其七。宋代。白玉蟾。眇哉青松梢,高高九千尺。 两班森道傍,暮起凄黯色。 嗟彼昂藏姿,山林端可惜。 浩然呼西风,夜深鸣萧瑟。 此意偶相似,叹息复叹息。