妙 miào 空 kōng 出 chū 示 shì 诸 zhū 公 gōng 诗 shī 卷 juàn 次 cì 元 yuán 韵 yùn - - 李 lǐ 处 chù 权 quán
已 yǐ 著 zhe 芭 bā 蕉 jiāo 喻 yù 此 cǐ 身 shēn , , 木 mù 人 rén 花 huā 鸟 niǎo 岂 qǐ 知 zhī 春 chūn 。 。
他 tā 家 jiā 定 dìng 自 zì 无 wú 生 shēng 灭 miè , , 此 cǐ 物 wù 何 hé 尝 cháng 有 yǒu 故 gù 新 xīn 。 。
美 měi 玉 yù 不 bù 羞 xiū 论 lùn 瓦 wǎ 砾 lì , , 明 míng 珠 zhū 终 zhōng 解 jiě 照 zhào 泥 ní 尘 chén 。 。
相 xiāng 逢 féng 一 yī 笑 xiào 空 kōng 归 guī 去 qù , , 无 wú 语 yǔ 堪 kān 酬 chóu 彼 bǐ 上 shàng 人 rén 。 。
妙空出示诸公诗卷次元韵。宋代。李处权。已著芭蕉喻此身,木人花鸟岂知春。 他家定自无生灭,此物何尝有故新。 美玉不羞论瓦砾,明珠终解照泥尘。 相逢一笑空归去,无语堪酬彼上人。