寿 shòu 乡 xiāng 衮 gǔn 讷 nè 斋 zhāi 先 xiān 生 shēng 其 qí 一 yī - - 吴 wú 龙 lóng 翰 hàn
华 huá 衮 gǔn 褒 bāo 荣 róng 御 yù 墨 mò 鲜 xiān , , 堂 táng 堂 táng 剑 jiàn 佩 pèi 在 zài 凌 líng 烟 yān 。 。
十 shí 三 sān 相 xiāng 后 hòu 功 gōng 为 wèi 最 zuì , , 五 wǔ 百 bǎi 年 nián 间 jiān 遗 yí 有 yǒu 传 chuán 。 。
落 luò 落 luò 甘 gān 霖 lín 施 shī 后 hòu 土 tǔ , , 岩 yán 岩 yán 钜 jù 石 shí 补 bǔ 青 qīng 天 tiān 。 。
太 tài 平 píng 有 yǒu 策 cè 安 ān 排 pái 了 le , , 浯 wú 水 shuǐ 清 qīng 风 fēng 崖 yá 可 kě 镌 juān 。 。
寿乡衮讷斋先生 其一。宋代。吴龙翰。华衮褒荣御墨鲜,堂堂剑佩在凌烟。 十三相后功为最,五百年间遗有传。 落落甘霖施后土,岩岩钜石补青天。 太平有策安排了,浯水清风崖可镌。