野 yě 梅 méi 叹 tàn - - 李 lǐ 龏 gōng
苍 cāng 岑 cén 大 dà 野 yě 临 lín 回 huí 冈 gāng , , 有 yǒu 树 shù 破 pò 腊 là 扬 yáng 孤 gū 芳 fāng 。 。
枝 zhī 头 tóu 粘 zhān 得 dé 太 tài 古 gǔ 雪 xuě , , 月 yuè 底 dǐ 散 sàn 出 chū 无 wú 边 biān 香 xiāng 。 。
一 yī 清 qīng 炯 jiǒng 然 rán 抱 bào 幽 yōu 寂 jì , , 老 lǎo 与 yǔ 朴 pǔ 樕 sù 埋 mái 冰 bīng 霜 shuāng 。 。
青 qīng 苔 tái 黄 huáng 藓 xiǎn 裹 guǒ 寒 hán 骨 gǔ , , 槁 gǎo 面 miàn 不 bù 入 rù 春 chūn 风 fēng 场 chǎng 。 。
野梅叹。宋代。李龏。苍岑大野临回冈,有树破腊扬孤芳。 枝头粘得太古雪,月底散出无边香。 一清炯然抱幽寂,老与朴樕埋冰霜。 青苔黄藓裹寒骨,槁面不入春风场。