朅 qiè 来 lái - - 吴 wú 汝 rǔ 一 yī
岭 lǐng 上 shàng 朅 qiè 来 lái 观 guān 白 bái 云 yún , , 翔 xiáng 鸾 luán 奋 fèn 鹤 hè 浮 fú 天 tiān 英 yīng 。 。
斜 xié 开 kāi 锦 jǐn 绣 xiù 春 chūn 树 shù 满 mǎn , , 溶 róng 溶 róng 半 bàn 露 lù 遥 yáo 山 shān 青 qīng 。 。
忽 hū 然 rán 变 biàn 现 xiàn 成 chéng 苍 cāng 狗 gǒu , , 万 wàn 里 lǐ 长 cháng 风 fēng 霍 huò 无 wú 有 yǒu 。 。
海 hǎi 龙 lóng 塞 sāi 气 qì 不 bù 敢 gǎn 吹 chuī , , 日 rì 照 zhào 虚 xū 空 kōng 无 wú 老 lǎo 时 shí 。 。
朅来。宋代。吴汝一。岭上朅来观白云,翔鸾奋鹤浮天英。 斜开锦绣春树满,溶溶半露遥山青。 忽然变现成苍狗,万里长风霍无有。 海龙塞气不敢吹,日照虚空无老时。