淮 huái 南 nán 自 zì 讼 sòng - - 宋 sòng 庠 xiáng
偶 ǒu 然 rán 人 rén 乏 fá 贰 èr 中 zhōng 枢 shū , , 赐 cì 罢 bà 犹 yóu 专 zhuān 督 dū 府 fǔ 居 jū 。 。
发 fā 白 bái 自 zì 伤 shāng 闻 wén 道 dào 晚 wǎn , , 心 xīn 丹 dān 谁 shuí 识 shí 报 bào 恩 ēn 馀 yú 。 。
淮 huái 天 tiān 目 mù 极 jí 风 fēng 帆 fān 驶 shǐ , , 韩 hán 野 yě 魂 hún 销 xiāo 宰 zǎi 树 shù 疏 shū 。 。
却 què 顾 gù 病 bìng 身 shēn 何 hé 所 suǒ 用 yòng , , 只 zhǐ 堪 kān 归 guī 钓 diào 颍 yǐng 滩 tān 鱼 yú 。 。
淮南自讼。宋代。宋庠。偶然人乏贰中枢,赐罢犹专督府居。 发白自伤闻道晚,心丹谁识报恩馀。 淮天目极风帆驶,韩野魂销宰树疏。 却顾病身何所用,只堪归钓颍滩鱼。